Chuyện truyền kỳ về thanh thiên bạch nhật (p2)

Giúp NTDVN sửa lỗi

Cậu một mình đi thuyền qua sông để hỏi han và tìm tung tích của chú. Không ngờ, khi thuyền đến giữa dòng, trời bỗng thay đổi, gió gào thét, sóng dựng đứng, như núi biển sụp đổ, sấm chớp ầm ầm.

Sau khi Nhận Am cứu Quyên Nương, một hôm cậu đến phía cửa sau hoa viên nhà họ Tần và gặp Quyên Nương vẫy tay gọi mình. Cậu không khỏi vui mừng khôn xiết. Cậu bước tới và Quyên Nương mở cổng rồi cậu nhanh chóng tiến vào. Cậu thấy trong vườn có rất nhiều hòn non bộ và hồ nước, cỏ thơm trải dài như đệm.

Quyên Nương nói: "Chỉ lần này, để báo đáp đại đức, nhưng chỉ lần này thôi!"

Nhận Am trả lời: “Ừ!” Cậu đặt giỏ đồ ăn xin và các đồ của mình xuống đất, tiến tới ôm Quyên Nương, nhưng thấy cô dùng một mảnh lụa đỏ che mặt.

Không nhịn được cười, cậu nói: "Nàng dung mạo tuyệt mỹ, nhìn thật đã mắt, ta chính là muốn thỏa thuê ngắm nàng, sao lại che đậy vào? Là thẹn thùng hay là giả bộ bẽn lẽn?".

Không ngờ cô nương cũng không bỏ khăn lụa xuống, mà chỉ hướng lên trời và nói: "Tuy rằng nói là trả ơn, dù sao cũng là vượt qua lễ nghi. Thanh thiên bạch nhật, anh không sợ Thần linh biết sao?"

Câu nói của Quyên Nương nói ra dù rất nhỏ nhẹ, nhưng Nhận Am nghe như sấm dậy trời trong, thanh âm giống như một cây gậy bổng hát, đột nhiên con ma tình lập tức bỏ chạy, không chút vết tích. Mồ hôi nhễ nhại, cậu vội vàng đứng dậy, nói: “Nàng sợ Thần linh, lẽ nào ta không sợ Thần linh sao?”. Cậu vội cầm lấy gậy tre và cái giỏ đựng đồ ăn xin rồi lẩm bẩm nói: “Thanh thiên bạch nhật, thanh thiên bạch nhật”, nhanh chóng đi ra khỏi cửa giống như chạy trốn.

Từ xa văng vẳng giọng nói của cô gái: "Xin quân tử hãy đến vào mỗi buổi trưa, tôi sẽ chia bữa ăn của tôi với anh, để anh khỏi chết đói”.

Nhận Am nhắm mắt chạy như phi, không biết cổng vườn đã đóng hay chưa, cũng không nghe thấy cô gái nói gì. Cậu chạy một cách điên cuồng, thở hổn hển, chạy thẳng tới căn lều nhỏ của mình mới dừng chân. Ngồi dưới đất, nhìn ngôi mộ của cha mẹ, trong lòng cứ tự nhủ thật là nguy hiểm! Nhất thời tham luyến mỹ sắc suýt nữa sa chân trở thành kẻ bất trung, bất nghĩa, trái lẽ Trời!

Sáng sớm hôm sau, Nhận Am lại xuống đường ăn xin và hát như mọi ngày. Anh gặp một người xem toán mệnh. Bình thường, ở trên phố, cậu cũng từng gặp nhưng không chào hỏi gì cả. Ông thầy xem toán mệnh quan sát Nhận Am, gương mặt lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên. Ông ta nói với Nhận Am: "Này, cậu ăn mày, lại đây để ta xem tướng cho cậu. Ngày thường, ta chỉ thấy trên mặt cậu có hai vạch tối màu. Bây giờ thì nét đen không thấy nữa, nhưng lại có một vết âm dưới lông mày. Ta đoán định cậu sẽ gặp vận cực kỳ may mắn vào ngày thứ 36".

Nhận Am không nhịn được cười một cách đau khổ: "Cháu ngày nào cũng chỉ biết đi hát ăn xin để mưu sinh thôi, có thể sống qua ngày tránh đói rét là biết đủ rồi. Đâu dám vọng tưởng đến vận may gì?".

Người đàn ông xem tướng xua tay và nói: "Thế này, nếu những gì tôi nói trở thành sự thật, cậu sẽ trả cho tôi bao nhiêu?"

Nhận Am trả lời: "Một vạn tiền. Nhưng nếu không đúng thì sao?"

Người xem tướng lấy tay chỉ vào mắt mình và nói: "Nếu không đúng, sẽ khoét 2 mắt của ta đưa cho cậu!"

Nhận Am không khỏi mỉm cười: "Được, mắt của ông đang gặp nguy hiểm rồi đấy!".

Vào ngày thứ 35, Nhận Am tìm gặp ông thầy xem tướng và nói: “Mắt của ông tạm thời gửi trên mặt ông một đêm nữa”.

Ông thầy tướng lại nhìn kỹ Nhận Am, vỗ hai tay và nói: "Sắp rồi! Khí tím xuyên suốt trên trán cậu, cậu sẽ có tài vận".

Nhận Am không để tâm lời ông thầy xem tướng nói, chỉ cười và nói: “Thôi, được rồi”, và cậu lại đi xin ăn.

Buổi trưa ngày hôm sau, Nhận Am đang đi trên phố, đột nhiên có người túm lấy áo cậu và hỏi: "Cậu có phải là Nguyệt Nhi không?". Khi sinh ra, cậu có một vết bớt giống như trăng khuyết, nên cậu còn được gọi là Nguyệt Nhi. Nhưng cái tên này chỉ có người nhà cậu biết, vậy đây là ai?

Nhận Am quay đầu xem người đó là ai, làm sao biết được biệt danh của mình? Thoạt nhìn, người đàn ông mặc quần áo lộng lẫy, bên cạnh là một con tuấn mã cao lớn, rõ ràng là một vị quan gia phú quý. Cậu liền đáp lời: "Vâng, cháu chính là Nguyệt Nhi".

Người đàn ông nghe xong, buồn bã khóc và nói: "Tại sao cháu trai tôi lại lưu lạc tới nơi này?"

Đột nhiên Nhận Am nhớ ra: "Ồ, chú có phải là chú Bích không?"

Hóa ra đó chính là chú Nam Cung Bích mà cậu vất vả tìm kiếm bấy lâu! Đây quả đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công nào. Nhận Am đi theo chú mình đến tận nhà ông, và thấy nhà chú mình cũng là một biệt thự lộng lẫy với những đồ trang trí vô cùng xa hoa. Khi gặp vợ của chú, cô cũng rất vui mừng. Nhắc đến những gì đã xảy ra với mình trong mấy năm qua, cậu không kìm được nước mắt.

Người chú nói: "Nghe tin bố mẹ cháu mất lâu rồi, chú cũng viết thư về hỏi thăm nhưng không có hồi âm, không ngờ cháu lại ở đây. Vợ chồng chú đều đã già cả rồi, dù giàu có, nhưng không có con. Bây giờ có cháu rồi, không lo không có người nối nghiệp!"

Vậy là, ông lệnh cho người hầu chuẩn bị quần áo mới và mũ mới, nước tắm thơm, cho Nhận Am, ngay lập tức cậu trở thành một thanh niên nhanh nhẹn với khuôn mặt rạng rỡ. Cả nhà ngồi uống trà và nói chuyện, cậu kể cho vợ chồng cô chú nghe chuyện người xem tướng đoán chuẩn xác vận mệnh cho cậu. Người chú ra lệnh rút một vạn tiền và bảo Nhận Am đưa cho người xem tướng như một món quà cảm ơn.

Nhận Am cũng muốn gọi người xem tướng đó tới gặp và xem tướng cho chú mình, nhưng người chú từ chối.

Khoảng 10 ngày sau. Một hôm, ông chú bỗng lấy ra một ngàn lượng vàng đưa cho Nhận Am và nói: "Cháu đã hết tuổi ăn học rồi, không thể đi theo con đường thi cử nữa thì cháu nên học kinh doanh. Ta cho cháu ngàn lượng tiền này làm vốn, cháu học kinh doanh, cũng là một cách để kiếm sống".

Nhận Am nói rằng cậu còn trẻ, thiếu kinh nghiệm và chưa bao giờ quản lý tiền bạc, sợ nếu làm không tốt sẽ lãng phí tiền của chú nên từ chối. Nhưng chú cậu cố gắng hết sức động viên và nói: “Con cứ thử làm xem sao, sẽ không thua lỗ đâu”.

Vì vậy, Nhận Am chuẩn bị sẵn sàng hành trang, thuê một chiếc thuyền, và bán gạo trắng thượng phẩm trên sông, thực tế là kiếm được rất nhiều tiền. Để thuận tiện, cậu còn mua nhà ở Giang Bắc. Sau một năm, cậu trở lại thăm chú, thì thấy căn nhà vẫn còn đó, nhưng người ở không phải là chú nữa. Chủ nhân đã thay đổi. Hỏi người chủ mới về tung tích của chú mình thì họ nói: "Sau khi cậu đi, chú cậu cũng dọn đi nơi khác. Còn đi đâu thì không ai biết".

Nhận Am cảm thấy mịt mù, không có manh mối, không biết chuyện gì đang xảy ra, và không biết tìm ở đâu. Trong lòng cậu nghĩ mình phải về Giang Bắc trước, sau đó từ từ thăm dò, đồng thời cũng có thể thăm mộ cha mẹ và cúng lễ.

Lúc này, chủ ghe cũng liên tục giục cậu quay lại, tình cờ lúc này trong người Nhận Am có khoảng 500 lượng vàng nên mua toàn bộ số dầu bách chất lên ghe mang đi bán. Sau khi vượt sông, đúng vào lúc mùa đông rét đậm, gió bắc gào thét, sông đóng băng, hơn 10 ngày vẫn chưa tan băng. Giá dầu bách tăng mạnh và Nhận Am đã kiếm được lợi nhuận gấp hơn 10 lần. Vì vậy, cậu đã sử dụng 3.000 lượng làm vốn và mở một cửa hàng tơ lụa dọc theo con phố nhà mình, tuyển những người có kinh nghiệm và trung hậu làm người hầu và thu ngân. Cậu quản lý cửa hàng và phụ trách công việc kinh doanh, cuộc sống rất đầy đủ, hạnh phúc.

Nháy mắt một năm trôi đi. Trong lòng Nhận Am luôn nhớ đến vợ chồng cô chú nên đã thu xếp việc nhà và việc ở cửa hàng. Cậu một mình đi thuyền qua sông để hỏi han và tìm tung tích của chú. Không ngờ, khi thuyền đến giữa dòng, trời bỗng thay đổi, gió gào thét, sóng dựng đứng, như núi biển sụp đổ, sấm chớp ầm ầm.

Trên cùng một chiếc thuyền có mười mấy người, ai nấy đều hoảng sợ và kinh hãi, xúm lại một chỗ Cậu nhìn lên và thấy bốn ký tự cực lớn bằng vàng xuất hiện trên các đám mây trên bầu trời, hóa ra là: “Thanh thiên bạch nhật”. Các nét rất rõ ràng và có thể nhìn thấy rõ. Mọi người không khỏi chắp tay hợp thập, đồng thanh niệm Phật hiệu, cầu Trời phù hộ. Nhưng bốn chữ này vẫn còn đó rõ ràng ở đó. Trên bầu trời lại có thêm một tiếng sấm và tia chớp, và chấn động lớn mạnh khiến con thuyền như bị xé vụn ra.

Mọi người đều vội vàng nói: "Thần rõ ràng là đang cảnh cáo, Ai đã từng làm chuyện xấu thì tự biết, mau tự mình phán xét, không được liên lụy tới người khác!"

Trên bầu trời xuất hiện bốn ký tự vàng kim "Thanh thiên bạch nhật", Nhận Am phải làm thế nào đây? Mời các bạn đón xem phần tiếp theo.

(Còn tiếp)

Minh An
Theo secretchina



BÀI CHỌN LỌC

Chuyện truyền kỳ về thanh thiên bạch nhật (p2)